MÙA XUÂN NHỚ BÁC
( Bài thơ gây chấn động dư luận của cô sinh viên Phạm Thị Xuân Khải - Đại học tổng hợp Hà Nội năm 1986 )
( Bài thơ gây chấn động dư luận của cô sinh viên Phạm Thị Xuân Khải - Đại học tổng hợp Hà Nội năm 1986 )
Mùa xuân về nhớ Bác khôn nguôi
Tiếng pháo giao thừa nhớ ngày xuân Bác còn chúc Tết
Vần thơ thân thiết
Ấm áp lòng người
Bác đã đi xa rồi
Để lại chúng con bao nỗi nhớ
Người cha đã đi xa.
Các anh ơi, Mùa xuân về đọc thơ xuân các anh trên báo Đảng
Lòng càng nhớ Bác nhiều hơn
Làm sao có thể quên
Mỗi lần gặp Bác
Bác bắt nhịp bài ca đoàn kết
Người thường nhắc nhở:
Yêu nước, thương dân
Dẫu thân mình có phải hy sinh
Cũng chỉ vì trường xuân cho đất Việt.
Mùa xuân về đọc thơ xuân các anh
Tuổi trẻ chúng tôi thấy lòng mình day dứt
Day dứt vì mình chưa làm được
Những điều hằng ước mơ
Những điều chúng tôi thề
Dưới cờ Đoàn trong giờ kết nạp,
Tuổi trẻ chúng tôi tha thiết
Được Đảng chăm lo
Được cống hiến cho quê hương nhiều nhất
Nhưng tuổi trẻ chúng tôi
Không ít người đang lỡ thì, mai một.
Theo năm tháng cuộc đời
Ngoảnh lại nhìn, mình chưa làm được bao nhiêu
Bởi một lẽ chịu hẹp hòi, ích kỷ
Thanh niên chúng tôi thường nghĩ:
Bỏ công gieo cấy, ai quên gặt mùa màng
Mỗi vụ gieo trồng
Có phải đâu là lép cả?
Tuổi trẻ chúng tôi vẫn tự hào
Những trang sử vẻ vang dân tộc
Chúng tôi được học
Được thử thách nhiều trong chiến tranh
Chúng tôi nghĩ: Nguyễn Huệ - Quang Trung
Lứa tuổi hai mươi lập nên nhiều chiến công hiển hách.
Lẽ nào tuổi trẻ hôm nay thua thiệt
Có học hành, lại phải sống cầu an
Phải thu mình, xin hai chữ “bình yên”
Bởi lẽ đấu tranh – tránh đâu cho được?
Đồng chí không bằng đồng tiền
Bằng lòng vẫn hơn bằng cấp
Có ai thấu chăng
Và ai phải sửa?
Mỗi xuân về con càng thêm nhớ Bác
Lòng vẫn thầm mơ ước
Bác Hồ được sống đến hôm nay
Làm nắng mặt trời xua tan hết mây
Trừ những thói đời làm dân oán trách
Có mắt giả mù, có tai giả điếc
Thích nghe nịnh hót, ghét bỏ lời trung
Trấn áp đấu tranh, dập vùi khốn khổ
Cùng chí hướng sao bầy mưu chia rẽ?
Tham quyền cố vị
Sợ trẻ hơn già
Quên mất lời người xưa:
“Con hơn cha là nhà có phúc”
Thời buổi này,
Không thiếu người xông pha thuở trước
Nay say sưa trong cảnh giàu sang
Thoái hóa, bê tha khi dân nước gian nan?
Mùa xuân đất nước
Nhớ mãi Bác Hồ
Ta vẫn hằng mong lý tưởng của Người
Cho đất nước khải hoàn, mùa xuân mãi mãi.
Xuân Bính Dần
Phạm Thị Xuân Khải
( Bài thơ MÙA XUÂN NHỚ BÁC đăng trên báo TIỀN PHONG năm 1986 (Bính Dần) )
Quay về trang KINGGREENVIETNAM
--------------------------------------------
Đông qua thì xuân tới
-------------------------------------
Có những phút làm nên lịch sử
Có cái chết hóa thành bất tử
Có những lời hơn mọi bài ca
Có con người như chân lý sinh ra.
Nguyễn Văn Trỗi!
Anh đã chết rồi
Anh còn sống mãi
Chết như sống, anh hùng, vĩ đại.
Hỡi người Anh, đã khép chặt đôi môi
Tiếng anh hô: Hãy nhớ lấy lời tôi!
Đang vang dội. Và ánh đôi mắt sáng
Của Anh đã chói ngời trên báo Đảng
Nghìn năm sau sẽ nhớ lại hôm qua
Một sáng mùa thu, giữa khám Chí Hòa
Anh đi giữa hai tên gác ngục
Và sau chúng, một người linh mục.
Anh bước lên, nhức nhói chân đau,
Dáng hiên ngang vẫn ngẩng cao đầu
Quần áo trắng một màu thanh khiết
Thây gầy yếu mạnh hơn cái chết.
Bầy giết thuê và lũ viết thuê
Hai hàng đen, súng cắm lưỡi lê
Anh bước tới, mắt nhìn, bình thản
Như chính Anh là người xử án.
Cỏ trong vườn mát dưới chân Anh
Đời vẫn tươi màu lá rau xanh
Đây miếng đất của Anh đòi giải phóng
Đây máu thịt của Anh đòi cuộc sống.
Anh thét to: "Ta có tội gì đây?"
Chúng trói Anh vào cọc, mấy vòng dây
Mười họng súng. Một băng đen bịt mắt.
Anh thét lớn: "Chính Mỹ kia là giặc!"
Và tay Anh giật phắt mảnh băng đen
Anh muốn thiêu, bằng mắt, lũ đê hèn
Với cái chết, Anh muốn nhìn giáp mặt
Như ngọn lửa không bao giờ dập tắt!
Chúng run lên, xông trói chặt Anh hơn
Đôi môi Anh đã khô cháy căm hờn:
Phải chiến đấu không sợ gì súng đạn!
Lệnh: Hàng đầu quỳ xuống! Một giây thôi
Anh thét lên: Hãy nhớ lấy lời tôi:
Đả đảo đế quốc Mỹ!
Đả đảo Nguyễn Khánh!
Hồ Chí Minh muôn năm!
Hồ Chí Minh muôn năm!
Hồ Chí Minh muôn năm!
Phút giây thiêng, Anh gọi Bác ba lần!
Súng đã nổ, mười viên đạn Mỹ
Anh gục xuống. Không. Anh thẳng dậy
Anh hãy còn hô: ViệtNam muôn năm!
Máu tim Anh nhuộm đỏ đất Anh nằm.
Mắt đã nhắm, không một lời rên rỉ,
Anh chết vậy, như thiên thần yên nghỉ.
Chẳng cần đâu, cây thánh giá sắt tây
Của tay người linh mục ném bên thây!
Anh đã chết, Anh Trỗi ơi, có biết
Máu kêu máu, ở trên đời, tha thiết!
Du kích quân Ca-ra-cát đã vì Anh
Bắt một tên giặc Mỹ giữa đô thành.
Anh đã chết. Anh chẳng còn thấy nữa
Lửa kêu lửa, giữa miềnNam rực lửa
Như trái tim Anh, ôi lửa nào bằng!
Phút cuối cùng, chói lọi khối sao băng...
Hãy nhớ lấy lời tôi!
Nguyễn Văn Trỗi
Lời Anh dặn, chúng tôi xin nhớ:
Hãy sống chết quang vinh
Trước kẻ thù không sợ
Vì Tổ quốc hi sinh
Như đời Anh, người thợ.
( Bài thơ MÙA XUÂN NHỚ BÁC đăng trên báo TIỀN PHONG năm 1986 (Bính Dần) )
Quay về trang KINGGREENVIETNAM
--------------------------------------------
Bài thơ LẼ SỐNG của Bác LÊ ĐỨC THỌ và bài thơ ĐỌC THƠ ANH của Bác HỒ THIỆN NGÔN là hai bài thơ khơi nguồn cho PHẠM THỊ XUÂN KHẢI làm bài thơ MÙA XUÂN NHỚ BÁC
LẼ SỐNG
Lê Đức Thọ
Lê Đức Thọ
Đông qua thì xuân tới
Gió cuốn lá vàng rơi
Cành trơ chồi lại nẩy
Hoa tàn, hoa thắm tươi.
Trăng tròn trăng lại khuyết,
Nước khi đầy khi vơi.
Qua đêm là ngày đến,
Mưa tạnh đẹp bầu trời,
Cỏ cây tràn nắng mới,
Chuyền cành chim ca vui.
Quy luật là thế đó,
Đồng chí chúng ta ơi,
Xây chủ nghĩa xã hội,
Còn lắm bước chông gai,
Đường đi không thẳng tắp,
Quanh co còn kéo dài.
Phong trào khi lên xuống,
"Thất bại mẹ thành công"
Khó khăn không chùn bước
Không chán nản chờ thời,
Đừng kêu ca oán trách,
Tự phê bình không lơi,
Có ưu thì có khuyết,
Chớ ngại mắc điều sai,
Dám nhìn thẳng sự thật,
Đâu sợ ai chê cười.
Ngã xuống thì đứng dậy,
Biết tiến và biết lùi.
Quan điểm phải toàn diện,
Không chỉ nhìn một nơi,
Chống quan liêu bao cấp,
Chống kỷ luật buông trôi.
Giữ tập trung dân chủ,
Có cơ chế hợp thời.
Chống gia trưởng độc đoán,
Lắng nghe hết mọi lời.
Chống tham ô lãng phí,
Trong sản xuất tiêu xài.
Chống địch đang phá hoại,
Len lỏi ở nhiều nơi.
Chủ động và sáng tạo.
Chính xác và kịp thời.
Quyết định thật dứt khoát,
Đừng nể nang xong thôi.
Chớ vội vàng, do dự
Không "đánh trống bỏ dùi".
Kế hoạch cho đồng bộ,
Bước đi cụ thể rồi,
Phải tập trung dứt điểm,
Và kiểm tra tận nơi.
Tổng kết rút kinh nghiệm,
Phổ biến cho kịp thời,
Phấn đấu không mệt mỏi,
Thời gian đâu đợi người.
ĐẤU TRANH LÀ HẠNH PHÚC
LẼ SỐNG Ở TRÊN ĐỜI.
Dù phong ba bão táp,
Thuyền vững chãi ra khơi,
Đoàn kết là sức mạnh,
Quyết tiến tới tương lai.
Mai này đất nước thắm tươi
Một mùa xuân mới đầy trời nở hoa.
Mùng 1 Tháng giêng năm 1986
Lê Đức Thọ.
-------------------------------------
ĐỌC THƠ ANH
(Kính tặng đồng chí Lê Đức Thọ, tác giả bài thơ LẼ SỐNG báo Nhân Dân Xuân Bính Dần)
Năm nay chúc mừng Xuân,
Năm nay chúc mừng Xuân,
Thơ anh làm giản dị
Như tiếng lòng thủ thỉ
Như lời ca dân gian,
Hẳn chẳng vì văn chương
Chắc đêm nào anh viết
Mắt còn đang đau nhức
Dấu tích của chiến trường.
Thương anh hơn bao giờ
Nhớ mái đầu tuyết trắng
Xuân về càng bạc phơ
Nỗi lo còn muôn dặm
Lòng anh tôi đọc kỹ
Tự soi lại lòng thành
Ngồi cùng anh suy nghĩ
Thao thức tròn năm canh.
Ừ, cách mạng chông gai
Biết sai rồi chẳng sợ
Mà chỉ sợ cho ai
Sợ đấu tranh gian khổ.
Sợ nhà cửa tiện nghi
Khiến nhân tình xa cách
Sợ tiệc mời quà cáp
Bỏ chân lý dập vùi.
Sợ đoàn kết buông lơi
Chuốt văn chương chia rẽ
Sợ nhân danh tập thể
Mưu ăn cắp của đời.
Sợ nhân tài, sức trẻ
Bị mai một, lỡ thời
Vì ăn chia ân huệ
Vì phân biệt hẹp hòi.
Còn sợ đó những ai
Như tượng đất cười cười
Sao thấy rồi lẽ phải
Để mặc tình cho trôi ?!
Kẻ đáng sợ hơn hết
Báo cáo láo tuyệt vời
Và quan liêu hách dịch
Làm Đảng - Dân xa rời.
Đuổi mây, trời dậy sáng
Chim én liệng bình minh
Bên thềm hoa nắng sớm
Xuân đã hẹn, ơi mình !
Ta sai lầm xuân trước
Quyết làm đẹp xuân sau
Lòng ta thương nhớ Bác
Hơn cả mấy xuân nào.
Đầu Xuân Bính Dần
Hãy nhớ lấy lời tôi
Tố Hữu
Có những phút làm nên lịch sử
Có cái chết hóa thành bất tử
Có những lời hơn mọi bài ca
Có con người như chân lý sinh ra.
Nguyễn Văn Trỗi!
Anh đã chết rồi
Anh còn sống mãi
Chết như sống, anh hùng, vĩ đại.
Hỡi người Anh, đã khép chặt đôi môi
Tiếng anh hô: Hãy nhớ lấy lời tôi!
Đang vang dội. Và ánh đôi mắt sáng
Của Anh đã chói ngời trên báo Đảng
Nghìn năm sau sẽ nhớ lại hôm qua
Một sáng mùa thu, giữa khám Chí Hòa
Anh đi giữa hai tên gác ngục
Và sau chúng, một người linh mục.
Anh bước lên, nhức nhói chân đau,
Dáng hiên ngang vẫn ngẩng cao đầu
Quần áo trắng một màu thanh khiết
Thây gầy yếu mạnh hơn cái chết.
Bầy giết thuê và lũ viết thuê
Hai hàng đen, súng cắm lưỡi lê
Anh bước tới, mắt nhìn, bình thản
Như chính Anh là người xử án.
Cỏ trong vườn mát dưới chân Anh
Đời vẫn tươi màu lá rau xanh
Đây miếng đất của Anh đòi giải phóng
Đây máu thịt của Anh đòi cuộc sống.
Anh thét to: "Ta có tội gì đây?"
Chúng trói Anh vào cọc, mấy vòng dây
Mười họng súng. Một băng đen bịt mắt.
Anh thét lớn: "Chính Mỹ kia là giặc!"
Và tay Anh giật phắt mảnh băng đen
Anh muốn thiêu, bằng mắt, lũ đê hèn
Với cái chết, Anh muốn nhìn giáp mặt
Như ngọn lửa không bao giờ dập tắt!
Chúng run lên, xông trói chặt Anh hơn
Đôi môi Anh đã khô cháy căm hờn:
Phải chiến đấu không sợ gì súng đạn!
Lệnh: Hàng đầu quỳ xuống! Một giây thôi
Anh thét lên: Hãy nhớ lấy lời tôi:
Đả đảo đế quốc Mỹ!
Đả đảo Nguyễn Khánh!
Hồ Chí Minh muôn năm!
Hồ Chí Minh muôn năm!
Hồ Chí Minh muôn năm!
Phút giây thiêng, Anh gọi Bác ba lần!
Súng đã nổ, mười viên đạn Mỹ
Anh gục xuống. Không. Anh thẳng dậy
Anh hãy còn hô: Việt
Máu tim Anh nhuộm đỏ đất Anh nằm.
Mắt đã nhắm, không một lời rên rỉ,
Anh chết vậy, như thiên thần yên nghỉ.
Chẳng cần đâu, cây thánh giá sắt tây
Của tay người linh mục ném bên thây!
Anh đã chết, Anh Trỗi ơi, có biết
Máu kêu máu, ở trên đời, tha thiết!
Du kích quân Ca-ra-cát đã vì Anh
Bắt một tên giặc Mỹ giữa đô thành.
Anh đã chết. Anh chẳng còn thấy nữa
Lửa kêu lửa, giữa miền
Như trái tim Anh, ôi lửa nào bằng!
Phút cuối cùng, chói lọi khối sao băng...
Hãy nhớ lấy lời tôi!
Nguyễn Văn Trỗi
Lời Anh dặn, chúng tôi xin nhớ:
Hãy sống chết quang vinh
Trước kẻ thù không sợ
Vì Tổ quốc hi sinh
Như đời Anh, người thợ.
23-10-1964
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét